Mỗi người chúng ta ngay từ lúc sinh
ra ai cũng có quyền mơ ước về tương lai của chính bản thân của mình. Tuy nhiên
cũng tùy vào hoàn cảnh sống mà mơ ước đó, tương lai đó hình thành khác nhau.
Trở thành cô giáo được đứng trên bục
giảng và mặc những bộ áo dài truyền thống thướt tha của người phụ nữ Việt Nam
là mơ ước của tôi. Ước mơ ấy được hình thành ngay từ những ngày đầu tiên tôi
cắp sách đến trường bi ba bi bô học chữ. Thời
gian cứ thế trôi qua rồi mười hai năm đèn sách cũng đã kết thúc, một tương lai
mới được mở ra cho chính tôi. Giấc mơ trở thành cô giáo tan như bọt bong bóng
xà phòng khi tôi không đủ điểm để bước chân vào giảng đường đại học.
Cuộc
sống gia đình ngày càng khó khăn, một mình mẹ tôi phải nuôi năm đứa con đang
tuổi ăn tuổi lớn và chăm sóc cho người bố trong thời gian điều trị bệnh. Hai
mươi ba tuổi gạt qua bao mộng mơ hồn nhiên của đứa con gái mới lớn, tôi bắt đầu
cuộc sống tha phương cầu thực, hành trang mang theo vỏn vẹn chỉ có những cuốn sách ôn thi đại học khối C và hai
bộ quần áo.
Thành
phố Hồ Chí Minh, một miền đất hứa, nơi mà con người ta có thể kiếm sống bằng nhiều
cách khác nhau với sức lao động của bản thân. Với cái bằng cấp ba trên tay tôi
dễ dàng xin vào làm công nhân cho một công ty trực thuộc khu chế xuất. Sức mạnh
của đồng lương đã lôi cuốn tôi vào công việc kiếm tiền để rồi những cuốn sách
và giấc mơ trở thành cô giáo dần dần đi vào quên lãng.
Vào một buổi sáng khi vừa tan ca sau một đêm thức
trắng làm việc, bước chân về phòng trọ, cô chủ nhà báo có điện thoại. Đầu dây
bên kia là giọng của em gái tôi. Nó nói trong sự mừng rỡ “chị ơi, về đi học!”. Đang
bàng hoàng, không hiểu rõ em tôi nói gì thì câu nói đó được lặp lại “về đi học
chị ơi, học nghề miễn phí, được cấp đồng phục, sách vở, hỗ trợ tiền ăn rồi được
giới thiệu việc làm sau khi ra trường, em nói thiệt đó!”. Chưa hiểu hết câu
chuyện, nên tôi hẹn em gái ra quán internet để hỏi chuyện cụ thể hơn. Sau cuộc
nói chuyện hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bản thân tôi ngày đêm đấu tranh tư
tưởng giữa công việc đang làm và việc đi học như em tôi nói.Tôi luôn lưỡng lự
liệu có một ngôi trường nào, một tổ chức nào nhận hồ sơ của một người lớn tuổi
như tôi không? Rồi học cái gì? Học ra sẽ có việc làm như em tôi nói không?... Cho
đến khi chính em gái tôi được nhận hồ sơ vào học và sau bốn tháng khóa học kết
thúc em gái tôi được giới thiệu làm lễ tân một khách sạn ở Huế với mức lương
gần một triệu hai trăm nghìn lúc đó tôi mới thật sự bị thuyết phục. Không phải
tôi lựa chọn nhưng vì công việc tôi đang làm tuy không phải là được nâng cao
kiến thức nhưng dù sao nó đủ để nuôi sống chính bản thân tôi và ít nhiều phụ
giúp được gia đình.
Quay
về Huế sau bốn năm sống đời công nhân ở Sài thành, một tương lai mới lại được
mở ra. Tôi đến với LABS, một dự án của Plan, giờ đây là Trung tâm REACH qua chỉ
dẫn của em gái tôi. Đã lâu rồi không đụng đến hồ sơ xin đi học, giờ bắt tay vào
làm lại tất cả sao mà lúng túng quá. Ngày đầu tiên được gọi đi phỏng vấn, ôi
run ơi là run, cảm giác như những ngày đầu tiên đi thi Đại học. Nụ cười tiếp
đón, hướng dẫn ân cần của cô Mai Phương đã trấn an được tinh thần tôi, rồi có
giấy mời hẹn ngày khai giảng. Tôi mừng như muốn khóc.
Hai
mươi sáu tuổi tôi lại được cắp sách đến trường, được học kỹ năng sống, được
thầy cô đào tạo nghiệp vụ, chuyên môn ngành nghề tôi chọn.
Kết
thúc khóa học sau bốn tháng, tôi được Thầy Du phụ trách Nghiệp vụ Lễ tân giới
thiệu vào làm một khách sạn hai sao ở Huế. Những ngày đầu đi làm vẫn còn bỡ ngỡ,
gặp nhiều khó khăn, thầy Kỳ, cô Mai
Phương và thầy Toản đã chia sẻ, hướng dẫn để tôi hiểu hơn tầm giá trị của công
việc.
Giờ
đây, hơn bốn năm sau khi ra trường, tôi đã có một công việc khá ổn định, một
mức lương thỏa đáng, được tiếp xúc với nhiều người, nhiều tầng lớp trong xã hội.
Tôi còn được quay về trường với cương vị là Chủ nhiệm Câu lạc bộ cựu học viên REACH
Huế. Tôi được tham gia vào những khóa học miễn phí, đào tạo thêm về kỹ năng
mềm, được giao lưu với các bạn khóa mới cũng như các bạn ở tỉnh thành khác,
được tham gia những chương trình ngoại khóa để nâng cao giá trị và tầm quan
trọng của cuộc sống.
Cảm
ơn tổ chức Plan, cảm ơn REACH và cảm ơn tất cả Thầy, Cô giáo ở Trung tâm REACH
Huế đã góp phần đào tạo cho tôi trở thành một con người có ích cho gia đình, một phần nhỏ có
ích cho xã hội. Cánh cửa tương lai của tôi đã thực sự mở rộng khi đến với REACH.
Qua
rồi những ngày ăn mì gói vì chờ lương, qua rồi những tháng đi làm ca đêm không
được ngủ, qua rồi những giờ chen chân giành phần cơm cho kịp giờ nghỉ 45 phút
trong công ty. Tôi như được tái sinh và bước ra từ một câu chuyện cổ tích một
câu chuyện cổ tích giữa đời thường.
Nguyễn
Thị Thu Phong
Cựu học viên lớp Nghiệp vụ Lưu trú khóa 8,
Trung tâm REACH Huế
0 comments:
Post a Comment